Sáng 18/05/2025, sân bóng Đại học Sư Phạm không thiếu pha bóng hay, nhưng nếu phải chọn một cái tên khiến người ta phải ngoái nhìn và xuýt xoa, thì đó chính là Phúc – thủ môn “bé mà liều” của đội.
Cậu bé nhỏ con, tóc tai hơi rối nhưng ánh mắt thì không hề lơ ngơ. Từ khi bóng lăn là cứ như bật chế độ “thợ săn” – luôn cảnh giác, mắt đảo liên tục, kiểu gì cũng biết được ai sắp sút. Và cứ khi bóng vừa rời chân đối phương là Phúc… bay! Bay như thể sân cỏ là nệm mút, lao người ôm bóng như ôm… quà sinh nhật, bất chấp chân đối phương có đang lao tới hay không.
Hai mẹ phụ huynh đứng ngoài rào cười: “Thằng bé bắt bóng như thể người ta nợ nó từ kiếp trước.” Pha nào bóng đến gần khung thành là y như rằng, Phúc sẽ lăn xả hết mình. Dù bị sút bật tay, trượt mất bóng thì cũng không bao giờ quay mặt đi – luôn đứng dậy ngay, vỗ tay tự cổ vũ: “Lại lần nữa nhé!”
Không cần găng tay hàng hiệu hay đồng phục bóng loáng, Phúc có một thứ mà mọi thủ môn đều cần – trái tim quả cảm. Và nhờ trái tim ấy, cậu đang từng bước làm chủ vòng cấm theo cách rất riêng của mình.
📸✍️ Tuấn Anh
Xem & tải toàn bộ hình ảnh chất lượng HD tại đây.
Mời phụ huynh điền thông tin đăng ký dưới đây
Đăng ký thành công